Làm chủ cảm xúc của chính mình

Gần đây mình đang xem 1 series trên Netflix về chủ đề luật sư.

Câu chuyện kể về nữ luật sư giỏi giang xinh đẹp trên con đường chứng minh năng lực của bản thân, vì đặc thù ngành nghề, thường ngành luật coi trọng năng lực của đàn ông hơn phụ nữ (trong phim thế, còn thực tế ra sao mình cũng ko biết vì mình ko làm ngành luật). Ví dụ, khách hàng thường sẽ muốn chọn luật sư nam hơn luật sư nữ để đảm bảo việc mình thắng kiện (có thể vì ngành này khá khốc liệt và nam giới sẽ chịu được áp lực và có tâm lí vững hơn nữ giới chăng?). Xã hội là thế, nhưng ngay chính người bên cạnh cô ấy nhiều nhất là bạn trai cũng thường xuyên nghi ngờ và không công nhận năng lực của cô ấy, chỉ chờ ngày cô ấy thua 1 vụ kiện để nói cho cô ấy biết cô ấy hoàn toàn ko phù hợp với nghề luật sư và sẽ ko thể tiến xa được trong nghề này.

Trong cuộc sống, con người rất dễ bị ảnh hưởng bởi người khác hoặc những sự việc xảy ra với mình.

  • Mới mở mắt ra đường đạp ngay phải vũng sình, tức quá vì đi luôn đôi giày trắng.
  • Vừa đến công ty thì sếp mắng, bực cả mình giận lây sang đồng nghiệp.
  • Cãi nhau với người yêu, buồn quá mất cả ngủ.
  • Xã hội "quy định" rằng, đến tuổi này bạn phải có được cái này, sang tuổi kia bạn phải đạt được cái kia. Và khi đến cái "deadline" đó rồi mà bạn vẫn đang chưa chạy kịp thì bạn lại thành một người "có vấn đề".
  • Xã hội "cho rằng" con đường mà một người "bình thường" nên đi là A, và nếu bạn chọn sang hẳn đường Z, thì bạn là một người bất bình thường.
  • Lên mạng xã hội, thấy ai cũng xinh đẹp hạnh phúc. Nhìn lại mình, sao chẳng thấy mình bằng ai.
  • Hay quay trở về tuổi thơ, nếu bạn bảo một đứa trẻ là nó sẽ không làm được điều này đâu, thì khả năng cao là nó sẽ không làm được thật.
  • Vân vân và mây mây.

Thực tế là, mình không thể kiểm soát được người khác, nhưng mình có thể kiểm soát và quyết định được cảm xúc và hành động của chính bản thân mình.  

Quay trở lại ví dụ về nhân vật nữ luật sư. Điều buồn hơn việc không được trân trọng và công nhận, đó chính là không được trân trọng và động viên bởi người mình thương yêu. Thất vọng, áp lực, thậm chí là tuyệt vọng. Nhưng điều cô ấy làm không phải là bỏ cuộc, mà là “Mình có thể làm được. Mình sẽ không để ai kiểm soát đời mình! Mình sẽ trở thành nữ luật sư giỏi nhất”.

Và ở đây, “không kiểm soát” không chỉ có nghĩa là kiểm soát cuộc sống, hành động, định hướng tương lai,… mà nó còn có nghĩa là “không để ai gây ảnh hưởng lên cảm xúc và quyết định của mình”. Người khác có thể khiến tôi có cảm xúc như thế nào, chỉ khi tôi cho phép mà thôi.

Cuộc đời tôi, phải do tôi quyết định.

Tôi sẽ quyết định hôm nay tôi vui hay buồn, sắp tới tôi sẽ làm gì, tôi sẽ trở thành cái gì, chứ không phải một ai khác.


Những ngày gần đây, khi tình hình dịch bệnh diễn biến cực kì khó lường, mình lại thấy hình như may mắn đến với mình nhiều hơn.

  • May quá vì mình đã quyết tâm kì cạch đập tủ bếp, lắp máy rửa bát, ko thì với tần suất nấu rồi lại ăn ăn rồi lại nấu như những ngày này, nếu ko có máy rửa bát thì mình sẽ stress chết mất :)))
  • Mình đã tốn rất nhiều tiền mua 1 chiếc máy ép củ quả rất xịn, mua về chăm chỉ đc 1 tuần thì vứt xó, vì việc ép nước mỗi ngày quá lích kích mà order nước ép sẵn mỗi ngày lại quá dễ dàng. Tiếc tiền thực sự. Nhưng giờ thì lại thấy may quá vì ko có nó thì mùa dịch lấy đâu ra nước ép mà uống hàng ngày.
Mình đã giữ thói quen uống 2 chai nước ép mỗi ngày được 2 tháng rồi, thực sự rất tốt cho da và đường ruột hihi. Highly recommend nhaaa.
  • Từ khi mình có bé Sam, mình vui nhiều hơn nhưng cũng mệt nhiều hơn vì Sam là một em bé rất nghịch, Sam có thể cắn xé và ăn mọi thứ trên đời :)))) Mỗi buổi sáng thức dậy là thấy một bãi chiến trường nó đã nghịch xong và vểnh râu chờ mình dọn. Rồi nó còn đi bậy linh tinh trong nhà trầm cảm thực sự :)))) Nhưng may quá đợt này ở nhà nhiều nên mình có thời gian nhiều hơn cho Sam, đã dạy được em bé đi ị đúng chỗ (tè thì chưa, vẫn ghếch chân ở bất kì đâu nó muốn).
Một khung cảnh hoàn hảo để bắt đầu ngày mới
  • Trước đây vì đi làm về muộn nên mình thường gọi đồ về ăn chứ ko nấu, may sao dạo này ở nhà mới có cơ hội để biết là mình cũng dam dang hihi.
Sochu mix beer bánh cuốn thực sự luôn đó các bạn eyyyy. Nhưng vẫn ko quên 1 cốc nước ép bên cạnh :)) Khi bạn vừa muốn healthy nhưng cũng vẫn muốn nhậu.

Nhưng không phải mình không tiêu cực. Thậm chí, khi đợt dịch lần này diễn ra, không hiểu sao mình đã cực kì depressed và có những suy nghĩ siêu tiêu cực, cảm thấy bí bách và vô vọng với tương lai. Khi đọc lại bài "Làm thế nào để hạnh phúc?" mình viết mùa dịch năm ngoái, mình còn không tin nổi là mình đã viết ra nó. Cứ như kiểu có một Fank version khác chứ không phải mình vậy. Nhưng đọc lại xong, thì mình cũng dần lấy lại được tinh thần của "Fank version năm ngoái" mà mình đã tạm quên.

À, thì ra mình đang bị chi phối bởi "những gì mình không thể kiểm soát được", mà quên mất rằng mình mới là nhân vật chính trong bộ phim cuộc đời mình. Mình mới là người quyết định mỗi ngày mình vui vẻ hay rầu rĩ. Mình mới là người quyết định mình sẽ có khoảng thời gian ở nhà thật oách hay là bứt rứt khó chịu.

Và thế là từ lúc đó, ngày nào mình cũng gặp may như vậy đấy ;) Kì diệu không?

Thử nghĩ xem, bạn đang để những gì "kiểm soát" cuộc sống, cảm xúc và hành động của mình?

Đủ hiểu bản thân và có góc nhìn phù hợp, bạn sẽ không để những yếu tố ngoại cảnh tác động đến cảm xúc vui vẻ của mình, bắt được những "tín hiệu" của cảm xúc tiêu cực và chủ động lựa chọn cách mình phản ứng lại với những điều đó ;) Khi bạn hiểu chính mình đủ đầy, hạnh phúc sẽ luôn ở bên, phẳng lặng như đáy biển, dù bên trên có dao động như thế nào.